Sáng 6-12, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện với Lê Văn Luyện – thủ phạm vụ giết người, cướp tiệm vàng Ngọc Bích (phố Sàn, huyện Lục Nam, Bắc Giang). Chỉ bật khóc khi nhắc tới gia đình, còn với vụ án đã xảy ra, hình như Luyện coi đó là một việc sai trái không thể sửa nên cũng… quen dần và bình thản mỗi khi nhớ lại. Với tội của mình, Luyện bảo, đáng bắn lắm, chứ 18 năm tù như lời luật sư nói thì quá nhẹ. Những ngày tháng cuối cùng của năm, Luyện co ro trong lớp áo, rụt cổ vì lạnh. Bất chợt, y kể thật nhiều về tình yêu đơn phương với một cô gái, mà giờ đây, Luyện bảo, y sẽ níu vào tình yêu ấy để nghĩ tới ngày mai. Nói tới chuyện gì y cũng kiệm lời, hoặc gật, hoặc lắc, hoặc im lặng. Nhưng nói tới tình yêu, Luyện hoạt bát hẳn, có lúc Luyện còn cười rất tươi.
Lê Văn Luyện nói chuyện với PV.
Sự im lặng của Lê Văn Luyện
- Dạo này béo tốt và đẹp trai ra nhỉ!
- Vâng, toàn ăn ngủ, suốt ngày nằm một chỗ mà chị.
- Em ở trong này bao nhiêu ngày rồi có nhớ không?
- Từ 1-9 hay sao ý.
- Mẹ em có gửi đồ lên không?
- Không, chỉ có bá (bác) em gửi lưu ký cho em hằng tháng.
- Em thấy kết luận điều tra thế nào, có đúng với tội mình không?
- Đúng ạ.
- Lúc đấy suy nghĩ gì mà lại hành động như vậy?
- Em không biết được.
- Số vàng cướp được, sao em không mang theo khi bỏ trốn mà lại để lại cho bố mẹ?
- Em muốn giúp đỡ bố mẹ.
- Trước đây, khi còn ở nhà, em thường giúp bố mẹ việc gì?
- Sáng dậy, em thịt lợn mang ra chợ cho mẹ bán.
- Em cũng biết chọc tiết lợn à?
- Dạ vâng.
- Một ngày em thịt mấy con lợn?
- Một con thôi, hôm nào hội hè, lễ tết thì thịt nhiều hơn.
- Sau hôm em bị bắt, chị có vào nhà ông nội của em, ông em kể nhiều chuyện về em lắm. Ông kể rằng, có lần ông bị ốm, em mang hộp sữa của ông ra đường làm bóng đá với bọn trẻ con.
- (Bật cười). Em không nhớ. Ông còn kể gì không chị? Ông có hỏi gì về em không?
- Có. Ông em nói là lâu lắm rồi không gặp em, tận tết vừa rồi mới gặp nó một tí, không ngờ thằng cháu hiền lành của ông lại phạm tội.
- (Cúi mặt khóc). Em ít vào thăm ông bà vì dạo đó em làm thợ dưới Hà Nội.
- Từ hồi vào đây, em có biết vụ án em gây ra khiến dư luận bàng hoàng , đặc biệt là nhiều bạn trẻ cũng rất quan tâm, trên các diễn đàn xã hội, họ bàn luận về em nhiều lắm. Nói như giọng teen thì em là “hotboy” đấy, là “nổi tiếng” đấy!
- Mấy hôm trước, có một anh nhập buồng em kể rằng, trên mạng, họ có bài hát chế về em, hình như là “Nàng Luyện lỡ bước”, anh ấy hát cho em nhưng anh ấy chỉ nhớ có câu là: “Vì ham mê giàu sang Luyện xách dao đi cướp tiệm vàng”.
- Có đúng là “vì ham mê giàu sang, Luyện xách dao đi cướp tiệm vàng” không?
- Em không biết được.
- Sao lại không biết. Ngay khi có ý định cướp tiệm vàng em phải nhận thức được mục đích và hậu quả việc mình gây ra chứ.
- Em cướp để lấy tiền chuộc chiếc xe máy.
- Chị thấy hàng xóm nói em hiền lành lắm, ai cũng ngạc nhiên về việc phạm tội của em đấy!
- Vâng, em hiền thật mà. Chả bao giờ em gây gổ đánh nhau với ai.
- Sao dạo đó em lại chán đời bỏ nhà đi liên miên rồi kết bạn với nhiều đối tượng ở các tỉnh thành khác thế?
- Em không hiểu sao em lại chán thế. Em đặt xe cũng là để lấy tiền đi chơi cho đỡ chán. Cái anh mới vào buồng em nói, trên mạng họ bảo em có nhiều đàn anh, rồi mới đây có một đám choai choai nhận là “đàn em của anh Lê Văn Luyện”, bọn nó toàn mặc áo phông in hình @ và Luyện. Em chả hiểu sao bọn nó lại làm thế. Đúng là bọn điên. (cười).
- Em có biết, một bộ phận teen bây giờ còn truyền nhau một cụm từ rất hot liên quan đến em không?
- Có ạ. “Vãi Luyện” – em cũng nghe cái anh mới nhập buồng nói. (cười).
- Thế em có hiểu tên của em đã trở thành biểu tượng của xấu xa tàn ác không?
- Im lặng.
- Em chắc không đủ trình độ để hiểu ý nghĩa ghê tởm của hội chứng “Vãi Luyện” nên mới cười được. Chị thì nghĩ bố mẹ em khó cất mặt lên được sau tội ác mà con trai họ gây ra.
- Im lặng.
- Em có muốn nói gì với những thanh niên trẻ như mình, đã hoặc sắp bước vào con đường phạm tội không?
- (Cúi mặt). Em cũng không biết muốn nói gì với họ bây giờ.
- Ít ra thì em cũng phải biết ăn năn, hối hận với những việc em làm chứ. Chẳng lẽ em không muốn khuyên họ nên dừng lại đừng đi vào con đường sai trái như mình à?
- Im lặng.
Chỉ khóc khi nhắc tới người thân
- Thế còn việc em làm rất nhiều người thân liên lụy, dính vòng lao lý vì mình, thì em nghĩ gì?
- Em cảm thấy có lỗi với mọi người.
- Em cảm thấy có lỗi lớn lớn nhất với ai?
- Với gia đình, với tất cả. Vì em mà thằng Long em trai em nó bỏ học vì không chịu nổi áp lực của dư luận. Thằng Long nó học khá lắm.
- Em muốn nói gì với nó không?
- Chị chuyển lời cho em xin lỗi nó. Nếu chị gặp nó thì hãy giúp em khuyên thằng Long nói nó quay lại học giúp em. Bảo nó cố gắng học hành… (khóc).
- Em biết, với tội của mình, em sẽ phải chịu mức án thế nào không?
- Em thấy luật sư nói là 18 năm.
- Với em, 18 năm tù là nhẹ hay nặng, so với tội lỗi của mình gây ra?
- Là quá nhẹ. Tội của em bắn cũng được.
- Khi em bỏ trốn sang Trung Quốc, em định làm gì để sống?
- Em nghĩ là cứ trốn đã, còn làm gì thì tính sau. Có trốn thì trước sau gì cũng bị bắt.
- Nếu mà em nghĩ được đến thế thì tại sao lại phạm tội. Chẳng lẽ em chấp nhận đi giết người, cướp tài sản để bị bắt ư?
- Im lặng.
- Khi lên kế hoạch phạm tội, em không nghĩ là sẽ bị bắt à?
- Có, em nghĩ sớm muộn cũng sẽ bị bắt.
- Và em chấp nhận phạm tội, cướp được một số vàng để giúp đỡ bố mẹ rồi bỏ trốn?
- Vâng ạ. Ngoài ra, em cần 5 triệu đồng để chuộc xe nữa.
- 5 triệu đâu phải là số tiền quá lớn. Sao em không nói thật với bố mẹ và xin bố mẹ tiền để chuộc xe về?
- Em không thích.
- Chẳng hạn, nếu em cứ ở quê, hằng ngày giúp đỡ bố mẹ làm thịt lợn và không xuống Hà Nội làm thợ, thì liệu em có nợ nần rồi phạm tội để như ngày hôm nay không?
- Có thể không.
- Em chơi game gì?
- Em chơi Đế chế.
- Cuộc sống ảo thích hơn cuộc sống thật hay sao mà lại hấp dẫn nhiều người trẻ đến vậy?
- Vì vui, vì quên hết mọi việc xung quanh, được làm những việc ngoài đời mình không được làm. Ví dụ như thế giới ảo thì mình được làm vua, có nhiều quân lính, vua có quyền ra lệnh cho quân lính cầm dao cầm kiếm đi chém giết, đánh nhau.
- Lương tháng của em được bao nhiêu?
- Hơn triệu, không đủ tiền ăn sáng và chơi game.
- Em có biết, nhiều thanh niên mới lớn như em, cũng vì ham mê chơi game mà đã phạm tội vì cần tiền để chơi không?
- Có ạ.
- Sao không lấy đó làm bài học cho mình?
- Im lặng.
- Hình như, chỉ khi nhắc đến gia đình, chị mới thấy em xúc động?
- Em khóc suốt đấy. Có lần khóc cả một buổi. Thỉnh thoảng ban đêm em vẫn khóc. Buồn lắm.
Ấp ủ tình đơn phương
Ngượng ngùng nói chuyện tình yêu.
- Khi em vào trại, mọi người cùng buồng có hỏi em phạm tội gì không?
- Có. Em kể lại chuyện đó với mọi người. Có người bảo “sao dã man thế, sao không lấy áo bít miệng đứa trẻ đó cho nó đừng khóc, chứ giết nó làm gì”, lúc đó em cuống quá, hoa mắt không biết gì nên làm liều.
- Từ hôm vào đây, em có nhận được tin về hai cô người yêu không?
- Dạ, một chút thôi. Cái đứa lớp 11 em bỏ rồi, bố nó bảo để cho nó học, nên em yêu gần 2 tháng là bỏ. Nó là bạn học của em trai em.
- Biết em phạm tội thế này, người yêu em nghĩ sao nhỉ?
- Nó biết hay không thì kệ nó, em không quan tâm. Em chia tay nó rồi. Người em yêu là T cơ. Cô ấy đang học lớp 12. Cô ấy là con của bạn bố em, bố em và bố cô ấy thân nhau lắm. Em và cô ấy quen nhau từ hồi còn bé tí, chụp ảnh cùng nhau nữa, thỉnh thoảng T theo bố đến nhà em chơi. Em chưa dám nói yêu cô ấy, không biết bày tỏ tình cảm, đến tặng quà 8-3 còn không biết cách. Em mua một gói ô mai và hoa rồi ném vào xe cô ấy. Rồi hai đứa cứ đi song song với nhau trên đường thôi, chả làm gì cả.
- Luyện mà nhát thế à?
- Vâng , em nói thật đấy. Có lần cô ấy ngồi gần em, em còn bảo ngồi dịch ra. Không biết cô ấy có tình cảm với em không vì một hôm, cô ấy nhờ em chở lên trường, nhưng em không chở, lần khác cô ấy cũng nhờ em chở đi đâu đó nhưng em nhát nên từ chối. Bạn bè toàn chửi em là ngu.
- Tình yêu đơn phương thế thì cũng đẹp đấy chứ. Có muốn nói gì với T không?
- Em muốn mói T hãy giữ gìn sức khỏe. Chúc T gặp được người tử tế. Em luôn cầu mong hạnh phúc đến cho T. Cứ lời nào hay chị nhắn giúp cho em.