Diễm Mi là cô gái điệu đà, kiêu kỳ. Vốn là con nhà giàu nên Diễm Mi nhìn ai cũng thấy không xứng. Quen nghe đám con trai tâng bốc nịnh nọt, Mi ngỡ mình là “bà chúa”, chẳng coi ai ra gì. Với tình yêu cũng vậy, Mi thay người yêu như thay áo. Anh chàng nào làm cô không vừa ý là cô cho rớt luôn không thương tiếc.
Chẳng một người con trai nào đọng lâu trong trái tim Mi…
Tình yêu đối với Mi chỉ là trò đùa, thích thì chơi, không thích thì chia tay. Không một cuộc tình nào, cũng chẳng một người con trai nào đọng lâu trong trái tim Mi. Nhưng cuộc đời đâu có mãi phẳng phiu với người coi nhẹ tình yêu.
Hôm ấy, Mi phóng xe loạng quạng thế nào mà va phải một bà cụ qua đường làm bà suýt ngã, túi trứng của bà cụ đang cầm rơi xuống đất vỡ be bét. Bà cụ túm áo Mi bắt đền. Mi gạt tay bà cụ, mắng: “Bà không phải làm ầm lên thế, có mấy quả trứng thối mà cứ loạn cả lên. Đây, tôi đền cho bà, nhưng già rồi thì ở nhà, đừng đi ra đường mà có ngày chết không kịp ngáp…”. Mi ném tờ một trăm nghìn vào bà cụ, tờ tiền rơi xuống đất. Mi khinh khỉnh nổ máy định phóng đi thì có một anh thanh niên chứng kiến tất cả cảnh đó. Anh tiến tới, giữ xe Mi lại, lạnh lùng bảo: “Cô gái ơi, đừng hợm tiền như thế. Cô hãy xuống nhặt tiền lên và nói lời xin lỗi bà cụ đi…”. Mi tức lắm, chưa có thằng con trai nào dám tỏ thái độ như thế với Mi. Nhưng thấy nhiều người xúm đến, lại thêm anh ta giữ xe chặt quá nên cô miễn cưỡng nhặt tiền và lí nhí xin lỗi…
Đi rồi nhưng nỗi xấu hổ càng ngày càng dâng đầy khiến Mi hận người con trai ấy tận xương tủy. Mi nhân ra anh chàng đó từ trong cửa hàng may thời trang bên đường, cô quyết trả thù cho bõ hận.
Ngày hôm sau, Mi rủ mấy cô bạn đến cửa hàng may thời trang ấy. Anh ta vờ như không hề nhận ra Mi. Mi cùng đám bạn cứ cầm lên đặt xuống, chọn đi chọn lại, chê ỉ ôi hết tấm vải này đến tấm vải khác, cuối cùng cô chọn loại vải đắt nhất và chỉ ngay anh chàng ấy lấy số đo, với điều kiện: ngày mai lấy hàng, giá bao nhiêu cũng chấp. Anh ta nhìn vào mắt Mi không tỏ thái độ, khẽ gật đầu. Mi vừa hỏi giá, anh ta nói: “Vì chị cần gấp nên bộ này phải thuê người làm đêm mới kịp. Vậy giá làm đêm của chị hay người nhà của chị là bao nhiêu thì chị trả cho tôi bấy nhiêu”.
Mỗi khi nghĩ lại những lần va chạm với anh ta, Mi thấy ngượng mà cũng thấy anh ta thật lạ, thật hay…