...Tôi nhớ anh từng ngày, tôi yêu anh từng phút giây. Nếu tình yêu tự nhiên sinh ra...thì hãy cứ cho nó tự nhiên tồn tại... tự nhiên sống...tự nhiên trôi... Mọi thứ hãy cứ cho nó tự nhiên diễn ra như vậy. Tôi để cho mình tự nhiên đau mỗi ngày...Lao đầu vào công việc... để nước mắt không còn hành hạ tâm trí nữa." Ngày...tháng...năm... Đầu đông hơi se lạnh. Tôi bước ra khỏi nhà từ sáng sớm, hít hà làn không khí buổi sáng. Bước lên chiếc xe bus quen thuộc, nhoẻn miệng cười chào bác tài cùng anh bán vé, tôi thu mình lại trong chiếc ghế quen thuộc, ngắm nhìn những ánh đèn đường mờ ảo đang tắt dần trong sương sớm. Gió luồn lách qua cửa, nhẹ thôi. Bất chợt, điện thoại rung lên. Tôi giật mình lóe lên tia hy vọng mong manh, ít ỏi. Chỉ là tin nhắn bình thường của một người cũng rất đỗi bình thường. Tôi trở về với thực tại, tôi đã mất anh: 4 ngày rồi. Ngày...tháng...năm... Tôi không gào khóc, không làm điều gì ngu ngốc và dại dột. Tôi bĩnh tĩnh nhìn nhận vào vấn đề. Dùng tất cả trí thông minh, kinh nghiệm, lời khuyên, báo chí,... để mong cứu vớt được tình yêu của mình. Nhưng vô vọng. Tôi không chấp nhận, tôi không muốn. Tôi chưa sẵn sàng. Mới đầu đông cơ mà, hơi ấm vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay. Từng lời nói, ánh mắt, nụ cười ấy vẫn còn khắc sâu trong tim tôi. Ám ảnh! Tôi cần anh. Ngày...tháng...năm... Gió lạnh về ban trưa, Từng đợt gió gào thét qua khung cửa sổ. Mạnh mẽ. Dữ dội. Tôi vẫn nhắn tin cho anh mỗi ngày, vẫn ấm áp và tràn ngập yêu thương,vẫn như ngày đầu tiên ấy. Còn anh thì đáp trả tôi lạnh lùng và thờ ơ. Tôi buồn nhưng vẫn tự nhủ, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà. Tôi vẫn tiếp tục hi vọng, dù mỗi ngày trôi qua vết thương lòng trong tôi ngày càng lớn. Mỗi ngày nó đều bị khoét sâu hơn bởi những lời nói, câu chữ của anh. Nó làm tôi đau đớn mỗi ngày. Nhưng tôi kệ… Ngày... tháng...năm... Hồ Tây chìm trong biển sương mù và mưa phùn. Tôi đứng lặng im hồi lâu, cứ mặc những giọt mưa phả vào mặt. Cái lạnh tê tái, buốt giá này đâu thấm tháp gì so với nỗi đau trong lòng tôi. Tôi vẫn lặng im để những hồi ức ấy trở lại. Nhắm mắt nghe hơi thở cuộc sống tràn qua. Bất giác có một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mặt vuông, da ngăm đen, để râu, khuôn mặt đã bạc phai qua thời gian vỗ nhẹ vào vai tôi: "Con gái ướt hết rồi, về nhà đi con. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cuộc sống mà!" - Tôi ngước lên nhìn ông rồi lại cúi xuống, khẽ mân mê chiếc lá nhỏ úa vàng. Nước mắt trào ra. Tôi đã đứng đợi anh gần hai tiếng đồng hồ. Anh nói dối tôi. Tôi biết chứ. Là trực giác, là linh cảm và cả là có người bảo nữa. Nhưng tôi vẫn tha thứ, v�