Em đau xót nhìn lại những kỉ niệm xưa. Nay đã trở thành tro tàn cát bụi. Anh đã đi về nơi xa lắm. Vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện hình bóng em…
Anh đến với em nhẹ nhàng tựa một làn gió mát, ấm áp tựa vòng tay của thiên thần. Em mở lòng đón nhận những tình cảm yêu thương. Và rồi… bị lạc mất trong mớ hỗn độn giữa tình cảm và lý trí.
Anh thương em. Nhưng không đủ làm trái tim em hạnh phúc. Anh thương em. Nhưng không đủ làm em thấy an toàn.
Những ngày đầu mới quen nhau, vui quá anh nhỉ. Hai đứa nói chuyện lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, chọc nhau đủ thứ chuyện trên đời. Em kể cho anh nghe tất cả chuyện gì em biết, anh lắng nghe, thỉnh thoảng lại chọc em đỏ hết cả mặt. Tháng ngày đó, khó quên quá anh ạ.
Vậy mà bây giờ, em và anh đối diện với nhau cứ ngỡ là cực hình. Những yêu thương cứ ngày một vơi dần. Em cảm thấy thấy trong trái tim anh, dường như đã có một điều gì đó chen vào giữa. Anh à, sao anh không nói với em. Anh và em có thể cùng tìm ra hướng giải quyết mà… Anh cứ im lặng và bảo rằng giữ em lại còn tàn nhẫn hơn việc anh để em đi.
Em không biết anh để em đi có tốt hơn hay không, nhưng hiện tại đôi mắt em ngày đêm lu mờ trong nước mắt, những tiếng nấc vang vọng trong đêm tối. Anh đã để em đi, không một bàn tay nào níu em lại. Tiếng đồng hồ quả lắc đệm đều trong gian phòng trống trải. 12h. Em bật khóc.
Mình chính thức xa nhau, từ khoảnh khắc ấy.
Em nhớ anh, nhưng không thể gọi điện hay để lại bất kì tin nhắn nào. Em lo cho anh, nhưng không thể hỏi thăm hay hé miệng. Em yêu anh, nhưng vĩnh viễn không bao giờ được thốt lên lần nữa.
Có người nói với em rằng: “Quá khứ đã qua rồi thì hãy để nó qua đi, và xem những yêu thương như kỉ niệm”.
Tiếc rằng, em không muốn. Em muốn quá khứ, hiện tại và tương lai của em luôn có anh bên cạnh. Em muốn những nhớ thương của mình hoàn toàn giành cho anh. Em muốn những nụ cười mãi đọng trên môi chứ không phải là những giọt nước mắt.
Xa rồi, anh yêu ơi! Làm sao để níu giữ anh ở lại bên em đây. Làm sao để anh hiểu em yêu anh nhiều đến mức nào. Thôi thì đành xem nhau như hai kẻ xa lạ, anh đi rồi, em vẫn viết những dòng nhật kí cho anh, vẫn hỏi thăm về anh từ những người bạn. Có lẽ đó là điều cuối cùng em có thể làm cho anh. Người yêu ạ!