Tiểu Mai và Quân yêu nhau trong cảnh bần hàn. Một hôm, hai người đi chơi phố rẽ vào một cửa hàng thấy trong tủ kính có treo một cái chuông gió. Tiểu Mai buột miệng khen: - Anh Quân ơi! Cái chuông gió kia xinh biết bao!
Quân nói với ngưòi yêu: - Nếu em thich anh sẽ mua cho em.
Nhưng khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc chuông gió khi giá 100 nghìn thì anh ngượng ngùng nhìn Tiểu Mai và nở một nụ cười như cáo lỗi với cô.
Về nhà. Quân lấy giấy gấp một chiếc chuông gió giống hệt như chiếc chuông gió bằng bạc treo ở cửa hàng. Chiếc chuông gió ấy cũng xinh như thế, cũng sơn màu tím như thế và anh đem tặng Tiểu Mai.
Tiểu Mai đã treo chiếc chuông gió bằng giấy Quân làm tặng cô treo ở đầu giường của mình. Mỗi khi gió từ cửa sổ hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng kêu sột soạt, khô khốc nhưng Tiểu Mai nghe vẫn thấy tiếng chuông ngân vang lảnh lót. Cặp mắt Tiểu Mai lúc này ánh lên chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ: “Mình sẽ mãi mãi treo chiếc chuông gió này trong trái tim của mình”.
Số phận đẩy đưa thế nào, cuối cùng Tiểu Mai lại không lấy Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai vào phòng riêng của hai vợ chồng, cô liền lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió mà Quân làm bằng giấy treo lên đầu giường.
Tân thấy vậy liền nói với Tiểu Mai: - Cái chuông này làm bằng giấy thì treo lên làm gì?
Tiểu Mai bướng bỉnh nói: - Nhưng em thấy nó đẹp, em cứ treo.
Tân nói: - Chiếc chuông ấy là do Quân làm tặng em chứ gì? Thảo nào!
Tiểu Mai im lặng… Cuối cùng Tân thở dài nói: - Thôi em cứ treo lên cũng đựơc!
Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua về một chiếc chuông gió được làm bằng bạc. Gió khẽ thổi chuông cũng đong đưa và phát ra tiếng kêu tinh tag, rất vui tai.
Khi con trai của Tân và Tiểu Mai lên ba tuổi, nó nghịch vặt đi một quả chuông nhỏ trong chiếc chuông giấy rồi xé vụn đi, Tiểu Mai giận quá phát thằng bé mấy cái thật đau. Thấy vậy, Tân chỉ im lặng. Anh lấy giấy ra gấp một quả chuông, cũng tô màu tím rồi xâu chỉ vào chiếc chuông gió rồi treo lên như cũ. Thấy thế, Tiểu Mai rưng rưng nước mắt, cô nói với Tân: - Anh thật tốt với em!
Thằng con trai sợ mẹ, nên không còn dám nghịch vào chiếc chuông ấy nữa. Nó chỉ nghịch chiếc chuông làm bằng bạc. Nó rất thích nghe tiếng chuông gió kêu tinh tang tinh tang cất lên từ cái chuông làm bằng bạc ấy.
Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông bằng bạc ra một quả để chơi. Thấy thế, Tiểu Mai cũng không đánh mà cũng chẳng mắng gì nó. Tân cũng mặc kệ. Anh cũng không treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa. Thế là chùm chuông bạc ấy thiếu đi một quả. Nó vẫn được treo lên đầu giường cù