Không có tiếng trả lời, tui tìm bao diêm, châm lại nến, ráng thu hết can đảm ra mở cửa phòng nhìn xuống thang lầu, cầu thang vắng hoe, hỏng có ai! Tới chừng ngó lại trước cửa phòng thì tui thấy một vệt máu kéo dài từ cầu thang tới cửa phòng. Tui nghĩ mình chắc gặp ma rồi nên chạy vô phòng, đóng cửa li .ị Tui ngồi thu lu trên giường, mong trời mau sáng. Tiếng lê lết lại nổi lên sau một hồi im lặng như trêu tức tui . Tui hỏng có đạo lại hỏng thuộc kinh kệ gì hết, kỳ đó tui khấn vái ông bà, tìm đủ các câu kinh tui lục được trong trí nhớ để mong sao đừng bị ma quỷ quấy nhiễu.
Nghe tới đó nhỏ Mai đòi đi tè, Linh cũng hưởng ứng ngaỵ Hoàng đứng lên, di di điếu thuốc dưới chân:
-Rét rum hình như tít đằng kia, hơi xa, hay là hai cô cứ chui vô bụi rậm cho rồi ?
Mai và Linh bèn nguýt Hoàng:
-Xí, hỏng được, tụi tui là dân quý phái mà, đâu có ẩu như vậy?
Linh lại nhìn vô phía bụi rậm, chỗ có người say rượu bị té chết, Linh sợ chỗ tối thì đúng hơn. Thế là cả bọn hộ tống Mai và Linh đi tới restroom. Môt. lần nữa, tình cờ mọi người lại trở về chỗ tối, Hoàng bỗng tách ra, chạy lên chỗ gò đất cao, lôi ra một vật gì đen đen. Khi đi trở lại, anh chàng hí hởn giơ cao vật đó lên cho mọi người coi, thì ra đó là một cái vỏ chai rượu:
-Chắc chai này là của cái ông say rượu mới chết để lại!
Mấy cô đồng rú lên:
-Úi trời ơi, vứt cái của quỷ đó đi, ghê quá.
Hoàng cười cười:
-Đồ kỷ niệm mà kêu là của quỷ, coi chừng ổng hiện về ổng mắng cho.
Sau khi ở trong restroom ra, mọi người đều nhẹ nhàng hơn. Thấy đã khuya, Mai đòi về, Linh không chịu, bắt anh chàng Hoàng phải kể cho xong câu chuyện ma, nếu không đêm nay Linh sẽ là người đầu tiên bóp cổ hắn. Cả bọn đi thành hàng ngang, chân đi, mắt ngắm cảnh bờ hồ, tai nghe chuyện ma do Hoàng tiếp tục kể.
Hoàng nhìn ra mặt hồ, nét mặt lại nghiêm trang, nhớ về chuyện xa xưa:
-Tối hôm đó tui thiệt sợ thấy ông bà ông vải luôn. Mắc tiểu muốn chết mà đâu có dám đi . Ngồi trong phòng mà tui nghe rõ mồn một tiếng chân lê, mà hỏng phải tiếng chân của một người, tui nghe hình như là tới hai người lận. Rồi “họ” cứ đứng trước cửa phòng mà xì xầm. Tiếng xì xầm y chang như hồi tui nghe được lúc ở ngoài vườn. Tui lắng tai nghe, hình như họ muốn nói cho tui nghe, mãi tui mới nghe được tiếng họ nói, hình như là “Trả vàng lại cho tôi, trả vàng lại ...” Nói chuyện đã rồi “họ” lại lấy móng tay cào cửa sồn sột như thúc hối . Tui lấy tay bịt tai lại mà vẫn cứ nghe văng vẳng mấy câu than thở của “họ” . Mấy con ma còn chưa chịu ngừng, (Hoàng đang đi bỗng đứng lại làm cả bọn ngừng theo) tui muốn khóc thét lên khi thấy quả nắm cửa phòng bỗng dưng xoay xoay như muốn mở ra.
Linh đột nhiên chen vô:
-Nếu ông có thánh giá đeo chắc mấy con ma hỏng có dám lợi gần.
Hoàng cười buồn:
-Về sau tui nghe người ta nói, ma chỉ nhát người thôi chứ đâu có làm gì được mình. Chỉ là lúc đó tui quýnh quá, nhìn quanh thấy có mỗi cái tủ, tui dùng hết sức đẩy nó ra để chặn cửa . Sau cùng thì đêm cũng qua, tới năm giờ sáng thì không thấy gì nữa . Mệt quá tui mới ngủ thiếp đi cho tới trưa mới thức dậy . Ngủ dậy, tui tính trong đầu là phải kiếm chỗ khác để ở nhưng làm sao báo cho anh Hùng biết đây . Tui lang thang ra chợ hỏi thăm, nghe hàng xóm kể lại câu chuyện về ngôi biệt thự tui đang ở. Thì ra hai ông bà cụ mà tui thấy trên bàn thờ đã bị chết oan trong một đêm bị cướp vô nhà. Bọn cướp đã tra tấn hai ông bà cho tới chết để khảo củạ Nghe nói tụi nó chỉ lấy được một nửa, số còn lại vì tiếc của, hai ông bà thà chết chứ không chịu khai ra . Con của hai ông bà cụ, tức là bác Thanh, đã dọn về Sài Gòn ở, nhà bán thì hàng xóm không ai dám mua, nhà để hoang từ đó đến giờ vì người ta đồn là có ma . Đã rất nhiều người nghe và nhìn thấy hồn ma của hai ông bà cụ hiện về, chắc là vì tiếc số vàng, lại bị chết oan nên không được siêu thoát. Tui thầm trách bác Thanh đã không nói trước, có các vàng tui cũng hông ở. Nhưng nghĩ lại thì cũng phải cám ơn bác, thời buổi đó , đi vượt biên ở những căn nhà như vậy mới không có ai để ý . Hai anh em tui đi trót lọt cũng nhờ có chỗ trốn là căn biệt thự đó. Tui chờ anh Hùng ở bến xe để xem anh tính như thế nàọ Lang thang ở bến xe mãi hơn 6 giờ tối ảnh mới tớị Anh Hùng có vẻ buồn và mệt mỏi, chắc cô bạn gái của ảnh bịn rịn không nỡ rời xa anh. Vừa đi về “nhà”, tui vừa kể chuyện tối hôm qua tui bị mất ngủ cho anh Hùng nghe, rủ ảnh kiếm chỗ khác ở, ảnh gạt đi và nhất định hong chịu tin tui .
Lần này tới phiên Mai không nhịn được:
-Trời ơi, ở một đêm là đủ sợ rồi, còn ở nữa chắc tui điên quá.
Hoàng chắc lưỡi:
-Vậy mới có chuyện để kể, từ từ còn nữa….(Hoàng tiếp) Sau khi ghé quán ăn làm hai tô mì, tụi tui về tới “nhà”. Tui nhứt định đòi bật đèn sáng ngủ ở phòng khách. Anh Hùng dọa tui, nói nếu chú mày ngủ ở phòng khách không có cửa, hai ông bà cụ sẽ làm thịt chú màỵ Tui sợ quá, bắt anh ngủ chung với tui trong cái phòng gần cầu thang. Anh Hùng chiều tui, cầm tất cả số nến còn lại ở bàn thờ mang lên phòng ngủ. Hai anh em nóii chuyện tới ngủ quên lúc nào cũng hỏng haỵ Khoảng nửa đêm, thì hai con ma, tui đã biết là hai ông bà cụ, lại đi từ dưới lầu lên trên lầu, rồi cào, vặn cửa và nhai lại mấy câu nói cũ y như tối hôm quạ Anh Hùng khều nhẹ tui, lúc đó ảnh mới tin là tui nói thật, ảnh muốn lôi cái tủ ra chặn cửa như tối hôm qua tui đã làm. Hai anh em hì hục, người kéo, người đẩy, cái tủ thì lắc qua lắc lại, đẩy vội vàng làm sao mà cái tủ gỗ lâu ngày đổ ụp xuống. May mà ở đó vắng vẻ, nếu không hàng xóm lại tưởng là có ăn trộm . Bấy giờ mới là lúc hai anh em tụi tui tỉnh ngủ, mấy bồ biết sao hông ?
Cả bọn sốt ruột, (chán cái anh chàng Hoàng này quá) cùng la lên:
-Kể thì kể mau lên, ai mà biết, hỏi hoài, mất hứng…
Hoàng lúc này mới nhe răng cười:
-Hỏng biết trời xui đất khiến hay oan hồn của hai ông bà cụ hiển linh, số vàng giấu trong hai lớp vách tủ đã bị hai anh em tụi tui khám phá ra sau khi tủ bị đổ vì quá cũ, do lâu ngày mối mọt làm tổ ở trỏng. Sau này tụi tui khấn với hai ông bà cụ là sẽ tìm người liên lạc gởi trả lại cho bác Thanh ngay sau khi tụi tui tới bờ được bình an. Kỳ đó chắc hai ông bà cụ cảm ơn là đã giải được sự uất ức nên từ đêm đó trở đi họ không hiện về phá nữa . Còn hai anh em tụi tui thì đi tàu trót lọt qua tới Mã Lai . Nghe nói sau này bác Thanh đã dọn về ở lại, bác nhận được vàng rồi còn tặng cho anh em tụi tui một cây vàng để cám ơn.
Đêm đó, Linh về nhà ngủ một giấc thật ngon lành, thì ra ma cũng như người thôi, chẳng có chi là đáng sợ, phải không các bạn ?