Câù cơ có hồn ma lên thiệt hay không thì khó ai biết đâu là hư đâu là thự Nguơì thì giải thích thế này, kẻ giaỉ thích thế kia. Nào là giòng điện trong nguơì cuả mình sẽ làm con cơ di chuyển, hay là ý nghĩ cuả mình sẽ chi phôí và điêù khiển con cơ trả lơì. TT xin kể lại những gì mình chứng kiến, ai muốn tin là có tồn lại một thế giơí vô hình nào đó hay không thì tuỳ.
Lúc đó tenten và mâý anh chị em có một nguơì bạn cho muợn một bàn cơ, con cơ hình traí tim làm bằng ván hòm cuả một trinh nữ. Không biết có thật không mà lúc bỏ tay lên cơ cảm giác ơn ớn, lành lạnh. Nhưng lúc
đó có 3 nguơì cùng đặt tay lên cơ, cho nên cũng đỡ sơ. Một nguơì trong nhóm đã biết chút ít những chuyện này, vì trong nhà chị, mơí có nguơì em trai chết và gia đình hay câù cơ, nghe noí anh ta hay về qua cơ và đuà giỡn như hôì còn sống và noí trúng những
đặc tính riêng cuả môĩ nguơì trong nhà hay là những chuyện mà chỉ có nguơì trong nhà mơí biết, làm cho gia đình chị tin là chính nguơì em trai đã trở về. Nghe noí anh ta bị chết đuôí và rất linh, anh hay vềcỡ trong thơì gian 49 ngày cuả anh âý...
Noí tiếp về chuyện câù cơ, lúc đó cỡ 12:00 giờ khuya chúng tôi bắt đầu. Ngôi nhà chúng tôi đặt bàn cơ thì không mâý xa nghiã trang Mạc Ðĩnh Chi, nơi nôỉ tiếng về những lơì đồn về những hồn ma hay ra
đón xe xin quá giang, nhưng lúc đó thì MDC vưà bị san bằng cũng đuợc một vaì năm, chứ nêú lúc đó chưa san thì chắc tụi tôi ....đã thành wỉ nhập tràng rôì.
Chúng tôi chuyền nhau đọc bài sớ gọi hồn, hình như dài cỡ một trang giâý, đaị khaí là hồn đi qua đi lại xin nhập vào bàn cơ...Chúng tôi đọc cỡ 3,4 lần thì con cơ
bắt đâù từ từ di chuyển. Truớc đó thì cả đám tụi tôi không ai tin, và thâý vui vui như là có thêm một trò chơi mơí, khi thâý con cơ di chuyển thì bắt đâù hơi sợ và
đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng biêt' là anh chị em trong nhà, cho nên sẽ không có ai chơi trò tự#273;âỷ con cơ, hơn nưã truớc đó khi cơ chưa lên thì chúng tôi có thử đâỷ cơ, nhưng nó chạy chút xiú thì đùn giâý lại rất khó đâỷ tiếp, còn bây giờ thì nó luớt nhẹ nhàng như là... xe đơì mơí vậy.
Truớc đó chị bạn đã đốt nhang và khấn xin gì đó, hình như là xin thổ điạ cho hồn vào. Theo lơì chị, chúng tôi không quên mang theo một ly gạo nhỏ để cắm nhang, một diã bánh, traí cây nhỏ & một điêú thuốc. Cơ
đầu tiên lên thì tựưng là thổ đia. Chúng tôi hoỉ thử địa chỉ nhà mình thì thâý...trúng nên cũng ơn ớn. Hoỉ thêm vài câu nưã thì...cơ dưng`. Một phút sau thì cơ chạy lại, lần này cũng xưng là thổ điạ, nhưng noí là lần truớc là quỷ vào phá, lần này mơí là thổ địa. Chúng tôi lúc
đó hơi run & hơi... mắc cuơì, trơì ơi, ma quỷ mà cũng xạo quá chơì. Thiệt tình viết
đến đây tôi không biết là có nên bê chuyện này qua forum khác không. Sau đó thì thổ điạ đi. Và lần thứ ba tựưng là một hồn ma nam và là ma đói. Vhị bạn noí: "mơì hồn xơi bánh traí & thuốc". Lúc
đó tôi như không dám tin và mắt mình, con cơ rơì bàn cơ bằng giâý và chạy thẳng qua diã bánh, traí cây cách bàn cơ cỡ 1,2 gang tay. Xong rồi thì chạy qua điêú thuốc, kỳ lạ thay, điêú thuốc nãy giờ đang chaý
đêù tựưng sáng đỏ lên như có ai rít thuốc mâý lần liên tục, mà lúc đó chúng tôi không hề thâý có chút gió vì chút tôi ngôì khuất trong lan can.
Lúc này cây nhang chaý thuờng chứ không loé
đỏ, không biết vô tình hay cố ý, tôi đưa mắt sang cây nhang và....cảm thâý lạnh gaý. Sau đó chị ta noí, mơì hồn đến huởng nhan cho ấm, và lần này thì con cơ chạy băng xeó qua và nep' vào bát nhang trong vài phút, cây nhang lại loé lên. Tôi đã bắt đâù thâý sơ. Sau đó chúng tôi tiếp tục, nhờ cơ kiếm Nội tôi vưà mất cách cỡ 1 tháng, hồn ma đoí đi. Một hai phút chờ đợi trôi qua, hồn thứ 4 lên noí đuợc tên cuả Nội, cuả Ba & tên cuả chúng tôi. Mhi đánh vần tên cuả Nội tôi thì cơ đánh vần đúng tên, tuy hơi lộn vần chữ truớc ra sau, nhưng sắp lại thì đúng tên Nội. Mhúng tôi hơi tin và hoỉ xem Nội có muốn cúng gì thì sẽ con cháu sẽ cúng cho Nội. Mế tiếp chúng tôi hoỉ một điêù bí mật mà chỉ có gia đình biết vì Ba tôi không gọi Nội bằng ba mà gọi
bằng chú. Lúc chúng tôi hoỉ hôì "Ba tụi con gọi Nội bằng một từ đặc biệt mà không như những gia đình khác, hồn có biết không?"
Hồn có vẻ lúng túng và im lặng vài phút.
Chị bạn noí"có lẽ hồn giận vì bị tra hoỉ".
Chúng tôi không biết có phaỉ vậy không, nhưng sau đó cả bọn nghĩ, có lẽ không phaỉ là Nội, có khi nào là hồn ma nào khác giả làm Nội không? Nêú cơ noí trúng chữ "chú"
chắc là lúc đó chúng tôi quăng bàn cơ chạy bán sống bán chết rôì.
Ðó là chuyện câù cơ ở Việt Nam.
Còn chuyện câù cơ ở Mỹ thì hơi khác chút.
Số là lúc đó tôi còn trong college, hôm đó ông thâỳ khong vô lơp', nên cả bọn cỡ chục
đứa keó về nhà một đưá chơi. Có một nguơì bạn mới muợn đuợc bàn cơ...Mỹ.
Ðây là "Quincy" game, bên sau tấm cơ có đề giòng chữ là khong chịu trách nhiệm nêú có chuyện gì bất trắc xảy ra. Chúng tôi keó nhau vào phòng khách cuả nhà đó,đóng cưả kín mít, và keó màn cưả sổ lại cho có vẻ...âm u, huyền bí một chút. Mọi nguơì quây xung quanh bàn cơ. Con cơ làm bằng một lơp' nhựmỏng, nhìn như đồ chơi, nó không gây cho tôi cảm giác rờn rợn như cơ Vietnam. Bàn cơ là một tờ giâý, thay vì chữ Việt, thì nay mẫu tựỹ, chữ "có" "không" đuợc thay bằng "yes" "no", hoỉ và trả lơì bằng tiếng...Meõ.
Chúng tôi bắt đâù, thay vì phaỉ đọc bài sớ daì một trang, đọc tơí đọc lui muốn ngủ gục, một nguơì bạn trong nhóm noí "Quincy,Quincy, are you therẻ if you there, please say yes". Anh ta đọc qua lần thứ hai là con cơ chạy caí aò. Tôi biết trong nhóm đưá nào cũng tò mò vì chơi cơ lần đâù tiên ở Mỹ, tôi nghĩ chắc khong có tên nào đâỷ cơ. Tôi lúc đó cũng giựﴠmình và cuơì thầm trong bụng ma Mỹ có khác, nó chạy ào ào, nhanh nhẹn chứ không nhàn nhã như cơ bên VN mình. Hơn nưã, chúng tôi đâu có nhang, bánh traí gì đâu, nêú muốn mơì ma mỹ
chắc phaỉ chạy đi mua BigMac quá, à không có thể nó cũng thích ăn phở. Cả bọn hoỉ tên, tuôỉ, ma hay quỷ, thì cơ noí là ma nam , xưng tên gì và noí chết năm nào...tôi quên rôì. Sau đó thì một đưá hoỉ địa chỉ nhà nguơì bạn mà chúng tôi đang ở. Cô bạn này không đặt tay lên cơ, cho nên nêú noí là cô ta điêù khiển cơ thì không đúng, hơn nưã chúng tôi mơí freshman nên không ai biết rành về nhau và khong biết điạ chỉ cuả nhau. Lúc cơ noí xong điạ chỉ, và cả bọn đưa
mắt nhìn cô bạn, cô ta gật đầu & anh' mắt hơi ngán ngán, cả bọn lại đưa mắt nhìn nhau. Lần luợt vài đưá hoỉ điạ chỉ nhà mình đêù đúng, trong đó có tôi. Lúc đó trong đâù tôi không nhớ rành điạ chỉ nhà mình, vì tôi mơí chuyển qua nhà mơí cho nên không nhớ lắm. Lúc cơ noí điạ chỉ, tôi phaỉ nhớ lại coi đúng không và giựﴠmình...thui chết dịch, nó còn rành hơn mình.
Chúng tôi hoỉ nhiêù điều nưã mà tôi không nhớ chi tiết lắm. Nhưng có một điêù ngộ nghĩnh, cả bọn muốn hoỉ thử xem có ai trong nhóm đang để ý tôi. Cơ noí tên một anh bạn trong nhóm. Cả đám cuơì rầm lên làm anh ta đỏ bừng mặt. Sau này anh ta noí là anh ta thích tôi từ bưã gặp đâù tiên và anh ta là caí đuôi cuả tôi suốt mâý năm tôi còn học ở truờng đó. Cả bọn lại ồn aò hoỉ coi ai trong nhóm thích ai...lúc đó thì ồn aò như chợ vỡ và cuơì rần rần, giờ tôi cũng không nhớ là các cặp kia có đúng không vì có lẽ lúc đó họ mơí "kết" sơ nhau và vì bị chỉ trúng tim đen nên không dám nhận ngay, hay là chỉ noícho một nguơì biết thôi, cho nên tôi không biết là cơ noí có
đúng không. Còn anh bạn tôi thì...bị chỉ ngay ***c.
Ðến giờ chúng tôi phaỉ quay về truờng lại cho nên không hoỉ nưã và noí cám ơn cơ, cơ ngưng và bỏ đi. Lúc đó thì caí cưả đánh rầm một caí thật mạnh làm ai nâý giựﴠthót mình. Thằng em trai cuả cô chủ nhà (lúc
đó đang học lơp' 12) taí mặt,run run, lắp ba lắp bắp: " Em, em, hôì nãy vô sau cùng, em nhớ rõ ràng là đóng cưả rôì mà." Cả bọn chúng tôi không ai baỏ ai cùng Áaaaaaaa....lên một caí, và cũng hông ai baỏ ai, lẹ lẹ chuồn đi cho mau. Hông biết có phaỉ thằng Mỹ đó hù chúng tôi không, chứ thằng nhỏ em cuả cô bạn thì mặt taí mét làm sao hù tụi tui đuợc...